Monday, July 9, 2007

Hôm qua … một ngày với quá nhiều việc …

Hôm qua … một ngày với quá nhiều việc …
Hôm qua hổng phải ngày thứ bảy 07/07/07 mà là ngày 08/07/07 … chẳng có gì đặc biệt mà … có nhiều cái để khoe quá …
==========================================================
Hôm qua, ông thầy cũ gọi điện hỏi mình rãnh lên trường (trường cấp III cũ) dạy thế thầy một buổi. Nhìn chung, học trò của thầy cũng ngoan. Trong lúc dạy, mình bắt gặp hai cô cậu ngồi gần cuối lớp. Cô bé (khá xinh) ngồi bên trái và cậu bé (nhìn cũng sáng sủa) ngồi bên phải. Chẳng biết cô bé nói gì mà cười mỉm chi, còn cậu bé thì mặt đỏ gây … Chợt nhớ, một bài thơ:
Khoảng cách giữa hai bàn
Chỉ một lối đi nhỏ
Những lời anh bày tỏ
Không biết nhỏ có hay ?
Mà sao nhỏ miệt mài
Lắng nghe thầy giảng bài

Bầu trời như không nắng
Khi nhỏ khẽ liếc dài …
Bừng đỏ cả đôi tay
Tự nhiên tim bối rối
Những lời anh định nói
Hình như … bay đi rồi …
Chả hiểu vì sao, lúc đó mình đọc lớn cho cả lớp cùng nghe… Bọn nhóc cười quá chèn … Ấy chết, bọn trẻ mới chuẩn bị vào lớp 10 thôi đấy …
Thôi xem như cũng có một kỷ niệm vui cùng bọn nhóc … à mình cũng đang cười mỉm chi đây …

==========================================================

Ông thầy dạy chung bảo có một bài viết ngắn nói về giá trị của thời gian rất hay, nhưng không còn nhớ nữa. Hôm qua (lạ hôm qua – chủ nhật mừ - lâu lâu mới có một bữa rãnh rỗi), lục lại đống đồ … cổ, tình cờ bắt gặp bài viết này … nên gửi lên cho mọi người cùng xem … để biết giá trị của thời gian …
ĐỌC VÀ NGHĨ: Giá trị của thời gian
- Để biết giá trị của một tháng, hãy hỏi bà mẹ vừa sinh con chưa đầy một tháng.
- Để biết giá trị của một tuần, hãy hỏi biên tập viên của một tuần báo.
- Để biết giá trị của một giờ, hãy hỏi những người yêu nhau đang chờ cuộc hẹn.
- Để biết giá trị của một phút, hãy hỏi những người vừa trễ chuyến xe cuối cùng.
- Để biết giá trị của một giây, hãy hỏi những người vừa thoát khỏi tay nạn trong gang tắc.
- Để biết giá trị của một tích tắc, hãy hỏi vận động viên vừa đoạt huy chương vàng sau cuộc đua.
Hãy trên trọng từng giây phút đang trôi qua vì có khoảnh khắc nào mà không có giá trị của nó đâu.
Hôm qua là lịch sử
Ngày mai là bí ẩn
Đó là lý do chúng ta gọi “hiện tại” là “món quà”.
Chú thích: Trong tiếng Anh từ “Present” vừa có nghĩa là “hiện tại”, vừa có nghĩa là “món quà”.
(Trang 45 – Mực Tím 573 – 19/05/2003)


==========================================================

Ôi ngày xưa ơi …
Hôm qua, vẫn là hôm qua … Tìm thấy một bài thơ … viết lâu rồi … định tặng ai đó mà nghĩ mãi vẫn chưa nhớ ra là mình định tặng ai … mới thấy mình ngày càng ngớ ngẫn … hình như không còn lãng mạn như xưa … Ôi ngày xưa ơi …
Tặng em
Tặng em …
Nụ hồng ngẫn ngơ.
Tặng em …
Một chút ngây thơ.

Tặng em …
Tình yêu vĩnh cửu.
Tặng em …
Cả trái tim này.


==========================================================
Những bức thư … hay nhất

Hôm qua, … lại hôm qua … cũng vì lục lại đống đồ cũ mà phát hiện lại mấy bản thư nháp … viết cho các em …. Woa … không ngờ … ngày xưa, mình viết thư hay đến thế … rõ là Đa tình … và thảo nào … mình quen nhiều cô bé đáng yêu đến thế …
“TP HCM, ngày 01 tháng 07 năm 2005
Trên đường phố Sài Gòn, giữa dòng người tấp nập ngược xuôi, anh vẫn lặng lẽ đi về với công việc của mình. Anh đang vui hay đang buồn ? Thật khó mà biết được. Nhưng chắc chắn một điều: anh không phải là người cô đơn, bởi vì anh còn có em, còn có những người bạn đúng nghĩa, còn có những người thân yêu. Và em cũng như anh, em không cô đơn, em còn có bạn bè, còn có những người thân yêu, và quan trọng hơn hết là em còn có … anh.
………
Mỹ Tiên thân mến!
Không biết là Thảo có quá mạo muội quá không khi xưng hô như thế. Dù sao Thảo cũng lớn hơn Tiên. Vả lại, theo Thảo thì nên xưng hô như thế sẽ … thân mật hơn. Và nếu có gì không phải thì xin … bé yêu rộng lượng bỏ qua … Mà này, trẻ con không được phép chấp nhất người lớn đâu nhé!
Đọc thư em, anh tưởng mình sắp … die (May mà anh không bị bệnh tim đấy!). Thành Âu mà nói câu này (“ … Bạn là người khác phái đầu tiên mà tôi viết thư …”), chắc anh chết liền há. Còn câu này nữa: “… có thể mình mới yên tâm mà ra đi …” – sao mà lâm li thế, giống như sắp âm dương cách biệt không bằng. Cũng đã 2 năm rồi nhỉ, đọc thư em, anh thấy hình như em chững chạc hơn nhiều (ra vẻ người lớn lắm!). Nhưng mà thư viết còn lung tung lắm, nhiều chổ, anh không hiểu em muốn nói gì nữa.
Thực ra, anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp em (không biết có phải lần đầu tiên không nữa ). Em đã mỉm cười với anh (chẳng rõ có phải là cười với anh không nữa – hay là người đứng sau lưng anh), một nụ cười ý nhị, rất dễ thương. Lần ấy, anh trông em quen quen nên có đáp lại. Và nhiều lần như thế thành ra quen nhau. Trước, anh có một điều bâng khuâng và bây giờ vẫn bâng khuâng: Không hiểu là anh và em có quen nhau trước đó không nhỉ ? Nếu chưa từng quen thì vì cớ gì em lại mỉm cười với anh ? Thật lạ nhỉ ?
Mỹ Tiên thân!
Nhắc đến quê hương, anh tự hỏi: mình có nhớ quê không ? Câu trả lời là có. Có những lúc anh quê da diết. Nhất là cái lần anh cùng mấy cô học trò về quê chơi (tất nhiên là quê của mấy nhỏ rồi – anh gọi là học trò vì anh dạy kèm mấy nhỏ ấy mà!). Vượt mấy trăm cây số từ TP đến quê mấy nhỏ. Sau một đoạn đường dài dằn xóc là trái tim anh đã đập những nhịp bình yên. Thanh thản một cách lạ thường. Về quê vào đúng mùa nước nổi, mấy nhỏ rủ đi tắm đồng, hái điên điển … Mấy cô bé đùa giỡn thật hồn nhiên quá. Chúng tạt nước vào nhau. Nước ruộng đồng dính lên tóc, anh nghe mùi thơm cỏ nội, nghe nồng vị rong rêu. Ở đây sao mà bình yên. Về quê chơi cùng mấy cô trò nhỏ, anh tưởng như mình đang ở chính quê hương mình vậy. Anh được hưởng thụ hương vị hương, thưởng thức cái mùi “khen khét” phát ra từ những đống rơm hung muỗi vào mỗi chiều, được ngắm nhìn màu hoàng hôn, được đắm mình trong dòng nước mát rượi, … được ăn đậu rang và quây quần nghe kể truyện ma vào buổi tối. Thật thú vị! Ở nơi phồn hoa đô thị anh đang sống làm gì có những điều giản dị như vậy. Có chăng chỉ là mùi khói mịt mù, những tòa nhà san sát, …
Anh viết hơi lạc đề rồi nhỉ ? Về việc tài liệu thì để anh sắp xếp lại cái đã. Dạo này anh bận lắm.

Bởi vì anh đi suốt ngày luôn đấy. Chạy show cứ như ca sĩ ấy. Còn việc “lộ phí” gì đấy thì em đừng quá bận tâm bởi chi tiêu của anh khá thoáng mà.
Mà này, còn có việc gì, em cứ nói thẳng ra nhé … đừng ú tim như thế! Ví như việc điện thoại gì đấy, nếu em không gọi thì làm sao biết có một cuộc điện thoại ? Giải thích đi nào ?
Cuối cùng, chúc em vui khỏe, học tập tốt và gặp nhiều may mắn.
Ký tên
TTT
TB: Nếu được, em nên gửi mail cho tiện. Email của anh là:
anhchanghieuhoc2002@yahoo.com
Anh hiện là cộng tác viên của Tuần tin CNVT Echip nên anh duyệt mail khá thường xuyên. Với lại, sang năm mới, anh bận rộn nhiều hơn nữa … e rằng không viết thư cho em được.”

“TP HCM, Ngày 23 tháng 5 năm 2005
….
TT thân mến!
Chắc em vẫn khỏe mạnh và vẫn giỏi như ngày nào phải không ? Hôm nay, anh viết thư này vì … vì cái gì cũng chẳng rõ nữa -_- đùa thôi! Thực ra, anh viết thư này vì … M.H. Này đừng hiểu lầm nghen. Anh nói vì MH là do … hôm rồi, anh nhận được mail của cô ấy. MH bảo đã rất lâu rồi em chưa nhận được thư hồi âm của anh. Giải thích nè: Đúng là … anh không nhớ rõ nữa … hình như mỗi khi nhận được thư em, anh đều hồi âm ngay. Sai là … có lẽ nên đi hỏi bác bưu điện – chắc là có một sự cố nào đó trên đường bưu điện. Thôi thì bây giờ, anh hồi âm … muộn cho em vậy. Mỉm cười cái nào …
TT Thân!
Bây giờ thì trường mình thế nào nhỉ ? Chắc là khác nhiều lắm ? Còn mấy đứa bạn thân nữa chứ, không biết giờ họ thế nào ? Mai mốt có về, chắc có nhiều điều khác lạ lắm nhỉ ?
………
Anh có nhiều điều muốn nói với em lắm, nhưng khi cầm bút lên thì:
“Những điều anh định nói
… hình như bay đi rồi!”
Thôi thì, tạm thời anh sẽ nói về anh nhé ! Khi nào rãnh, em kể cho anh nghe chuyện của em nhé! Học hành nè, thi cử nè, rồi chuyện quê mình nữa …
TT mến!
Em biết không anh đang …

… … …
Có lẽ, anh nên dừng bút vì tạm thời anh không biết viết gì thêm nữa. Cuối cùng, chúc em dồi dào sức khỏe và … mà thôi, nói thế nào hay hơn: anh xin gửi đến em tất cả những lời chúc tốt đẹp nhất mà nhân loại có thể nghĩ ra! Khôn chưa nào ? Nhân tiện, cho anh gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến gia đình em và bạn bè, người thân em. Nếu gặp những người bạn của anh, em hãy: thay anh gửi đến họ tất cả những lời chúc tốt đẹp nhất mà … em có thể nghĩ ra. Cám ơn em nhiều hén. À quên! Và đặc biệt gửi lời cảm ơn đến MH bởi vì nhờ cô ấy mà anh chợt nhớ: đã lâu anh chưa viết thư cho em và đã lâu anh chưa được ngắm ngía nét chữ mềm mại đáng yêu của em.
Hồi âm cho anh sớm nghe! Thân! Thân !!!
Ký tên
TTT
TB: à ở chổ mình có Internet chưa nhỉ ? Nếu có, em có thể chat cùng anh đấy:
anhchanghieuhoc2002@yahoo.com. Hay rãnh rỗi, em ra Tân Châu chat với anh cũng được mà.
Nếu không thì viết thư cũng tốt thôi. Dù sao anh vẫn thích đọc thư em hơn.
Mong thư em!”

==========================================================

Tối lên Phú Nhuận dạy, nay chủ nhật đứa con của chị học trò giỡn hăng ghê làm mình cũng tham gia theo… vừa dạy mẹ vừa giỡn với con … vui ghê … Phải công nhận là trẻ con lúc nào cũng hồn nhiên, dễ thương lắm … Dạy xong, chạy về nhà … bị mắc mưa … mưa xối xả … rát cả mặt … Về nhà, tắm rửa, ăn cơm … hôm nay, ba nấu món nui xào thịt bò … ngon ghê. Một ngày nghĩ … bận rộn … Vậy mà cũng tranh thủ viết vài dòng …

No comments: